Trang chủ

Sonntag, Mai 29, 2016

TÁNH PHẬT VÀ TÁNH NGƯỜI ...



Có một câu chuyện  “ kể để cười ”  như thế này :

Một nhà kinh doanh tầm cỡ chẳng may bị tai nạn ... Ông ta xiêu vẹo bước đến cửa thiên đàng...và đụng ngay vị giữ cửa : ông thánh Phê-rô ...

Để ta cho người xem cái này và ngươi sẽ chọn được nơi ở thích hợp với mình ...

Dẫn ông ta đến một thảo nguyên mênh mông , cỏ xanh mướt , hàng trăm thiên thần thổi sáo véo von , hang ngàn người tha thẩn qua lại , thỉnh thoảng lại che miệng ngáp ...

Đây là thiên đàng ...


Tiếp tục dẫn ông doanh nhân đẳng cấp ấy đi và lọt vào một khu vực hội hè náo nhiệt , điên loạn: mọi người nhảy nhót và sự hoan hỉ hiện rõ trên nét mặt ...

Đây là hỏa ngục ... Ngươi được tự do để chọn ...
Ngài nói sao vậy ? Đương nhiên là tôi chọn hỏa ngục rồi !

Tức thời hai tên quỷ xông đến , xốc nách , lôi ông ta đến một vạc dầu đang sôi sùng sục ...

Gí thế ? Ngài lừa tôi rồi !!! Hòa ngục đâu phải như thế này !!!
Cảnh ta cho ngươi thấy lúc nãy ... chỉ là quảng cáo  thôi mà !!!

Thánh Phê-rô vừa nói vừa quay lưng bỏ đi ...

Chuyện “ để cười”  ấy mà ...

Thế nhưng cái vụ “ quảng cáo thôi mà ” lại là sự thật hằng ngày – không phải trong cõi đời sau mà ngay trên dương gian này , không phải do thánh Phê-rô giữ cửa thiên đàng , nhưng bởi mọi thứ ma quỷ vây hãm người trần ... Trong “ truyện để cười ” thì người ta nghĩ đến Phê-rô , bởi cái nhiệm vụ giữ chìa khóa của ông , nhưng Phê-rô không bao giờ “ quảng cáo ” đâu ... Trò “ quảng cáo”  là của lũ khác ... Và lũ ấy đang mê hoặc và mê muội cộng đồng con người ...với những trò “ quảng cáo” ... mà từ ngữ nhà đạo thì gọi là cám dỗ ... Cám dỗ hay quảng cáo chẳng qua cũng chỉ là một giuộc  : phóng đại và cường điệu để tạo hấp dẫn , nhưng thực chất là con số không !!!

Mấy ai dùng xong một chai Rồng Đỏ khoảng 300 ml là có thể bay hết tầng cao nọ đến tầng cao kia để chặn cái xe bắt cóc và giải cứu cô bé mang váy đỏ chét , miệng cười toe toét với chai Rồng Đỏ  trên tay  ...

Mấy ai uống xong một Chai Tăng Lực là có thể vung xích chặn lại được chiếc xe hơi đang tuột dốc hay thét lên trước con cọp đang tấn công , coi nó như chú mèo ngoan trên tay cô bạn gái ...

Cậu trai nhà hàng xóm thấy mình cầm loong nước yến bèn lắc đầu mỉm cười : con làm trong Công Ty Yến nên không dám uống ! Sao vậy ? Nước đường và mủ trôm không bác à ! May mà còn là mủ trôm ... chứ  nếu chỉ toàn là bột sắn mì  ... thì cũng chịu !!!

Quảng cáo là vậy ...

Thế nhưng điều tội nghiệp là – dù có rất quen chuyện Quảng Cáo – thì người chuyên Quảng Cáo nhất định cũng sẽ bị lừa ... bởi tay “ siêu Quảng Cáo” – không phải Phê-rô đâu , nhưng là ma quỷ: chuyên gia phóng đại và cường điệu ...

Đi tìm hai chữ  Tự Tại ... thì rơi vào ý niệm về Tánh Phật và Tánh Người ...

Tập tành như thế nào đó để Tánh Phật và Tánh Người hài hòa trong cư xử hằng ngày thì sẽ có sự Tự Tại ...Hay nói một cách tuyệt đối hơn là để cho Tánh Phật bao trùm toàn bộ hiện hữu và hoạt động con ngưởi của mình thì sẽ có được sự Tự Tại ... 

Là con cái của Chúa nhưng cũng vẫn là người trần mắt thịt , trôi nổi giữa cuộc trần tràn đầy những hư thực thực hư  , những “ quảng cáo ”  - dù muốn dù không -  vẫn phải tìm lấy cho mình sự Tự Tại cần thiết để bình tâm nhìn xem – suy nghĩ – quyết định – hành động ... Và sự Tự Tại nơi người con của Chúa chỉ có thể có được khi bản thân biết cố gắng hết sức mình – không phải chỉ để cho Tánh Chúa bao trùm toàn bộ hiện hữu của mình mà là chính Chúa hiện diện nơi mình – chính Chúa nhìn xem – chính Chúa suy nghĩ – chính Chúa quyết định – chính Chúa hành động..

Đấy là lý do Chúa lập bí tích Thánh Thể ...

Đấy là lý do Chúa mời gọi chúng ta : Các con hãy cầm lấy mà ăn ... Các con hãy cầm lấy mà uống ...

Và đấy cũng là lý do chúng ta cố để luôn sẵn sàng đón nhận Mình Máu Thánh Chúa ...
Lm Giuse  Ngô  Mạnh  Điệp.
Nguồn:http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=15230